Phải Chăng?                                                                    -  Nguyễn Hữu Triều
      Cách trước tết nguyên đán Bính-Thân khoảng hai tuần, có người bạn gửi một "clip" âm nhạc đến tôi, sau khi xem và nghe xong clip đó, nh́n bên phải, có vài clip đi kèm, tôi thấy có clip đề tiếng Việt:" Ma cứu người" ṭ ṃ, tôi mở ra xem. Sau khi xem xong clip ma cứu người này, gợi lên tôi ư nghĩ viết lên bài viết dưới đây, v́ sự kiện giống như vậy đă xẩy ra cho tôi.  

      Khoảng tháng chín năm một ngh́n chín trăm sáu mươi sáu, khi tôi vừa bước vào tuổi mười sáu, cũng là bắt đầu nhập niên học mới, một chín sáu mươi sáu một chín sáu mươi bẩy, Thầy tôi ngă bệnh, tôi và người chị thứ hai phải nghỉ học, kiếm việc làm để giúp đỡ gia đ́nh. Bao nhiêu năm qua, Thầy tôi cũng như mọi trưởng gia đ́nh khác, phải bán sức lao động kiếm tiền nuôi vợ con, bây gờ Ông ngă bệnh, chúng tôi có bổn phẩn thay Ông lo cho gia đ́nh, nhờ người anh họ giúp, tôi kiếm được việc ở Vũng-Tàu. Đến tháng mười hai năm đó Thầy tôi mất, sau khi lo chung sự cho thầy tôi xong, tôi và người chị vẫn tiếp tục đi làm để nuôi mẹ và ba người em. Khoảng vài tháng sau đầu năm một chín sáu bẩy, lúc đó, có người ở gần khu tôi ở trọ, gạ bán chiếc xe Gobel của họ cho tôi  giá 5.000.00 đồng. Sau khi ngă giá, tôi mua chỉ có 3.000.00 đồng. Dù là xe cũ, nhưng tôi thích lắm, v́ đây là tài sản đầu tiên của tôi, rất tiện lợi cho tôi đi làm, cũng như đi đây đi đó. Cũng khoảng thời gian này, không biết v́ sao chánh quyền kiểm soát cư trú rất gắt gao, ông xă trưởng khu phố tôi ở  đến hỏi tôi giấy tờ tùy thân, gặp tôi ông hỏi:

    - Anh cho tôi xem căn cước..

 Tôi nói với ông ta:

    - Tôi chưa mười tám tuổi nên không có căn cước.

Ông ta lại hỏi tôi :

     - Anh có thẻ học sinh không?

Tôi trả lời:

    - Tôi đă nghỉ học nên không có thẻ học sinh.

Ông ta lại hỏi:

    - Thế anh có giấy tờ ǵ chứng minh anh chưa đến tuổi quân dich?

Tôi trả lời:

    - Tôi chỉ có giấy thế v́ khai sanh.

Ông ta nói với tôi:

     - Đưa tôi xem.

Tôi móc ví của ḿnh mở ra, sau đó lấy tờ giấy khai sanh đưa cho ông ta.

Sau khi xem xong, ông ta nói với tôi:

    - Giấy này không hợp lệ v́ không có h́nh!

Nghe ông ta nói vậy, tôi hỏi lại:

    - Bây giờ tôi phải làm sao?

Ông ta nói:

    - Anh về, chụp hai tấm h́nh 4x6 cùng với tờ giấy khai sanh này, mang

đến xă mà anh đă ở, nhờ thị thực, chứng minh anh đă từng là cư dân ở

đó, sau đó mang đến quận hạt nơi xă anh thuộc về họ quản hạt  nhờ họ thị thực, coi như làm căn cước tạm thời.

          Nghe lời ông, hôm sau tôi vào sở xin nghỉ mấy ngày để làm giấy chứng minh chưa đến tuổi quân dịch, sau đó tôi lái chiếc xe Gobel mới mua, phom phom chạy về Sài G̣n. Khi tôi chạy đến một xă nhỏ, cách quận Long-Thành vài cây số, tôi thấy một xe đ̣ có bảng tên Kim-Long đang đậu, xe đi về hướng Vũng-Tầu và có đám đông dân đứng ṿng quanh đàng sau, ṭ ṃ, tôi dừng xe lại, cũng chen vào xem sự ǵ, sau khi tôi chen vào trong, tôi thấy có một chiếc xe gắn máy hiệu Yamaha bị đụng hư hại nặng, cạnh đó một đôi nam nữ đă chết, có mấy ông cảnh sát đang làm giấy tờ ǵ đó, đột nhiên một ông cảnh sát chung quanh mọi người rồi hỏi: “Có ai về Sài - G̣n bây giờ không? Nếu có, làm ơn đến địa chỉ này, báo cho thân nhân họ biết, để mang xác họ về mai táng, chứ để họ nằm ở đây như vậy tội lắm!” Không biết sao tôi giơ tay lên nói: “Tôi về, để tôi đưa tin này đến nhà họ” Ông cảnh sát nói thêm: “Nhà họ ở khu Chợ Lớn.” Sau khi nhận tờ giấy có địa chỉ nhà thân nhân của hai nạn nhân, trong tờ giấy này cũng có ghi nơi tạm thời để xác hai người họ từ tay ông cảnh sát, tôi nổ máy, lên xe và chạy về Sài - g̣n. Đến Sài-g̣n, tôi dừng lại hỏi thăm đường đi về khu Chợ-Lớn. Sau cùng, tôi cũng t́m được nhà của họ. Đến bây giờ khi viết bài này tôi vẫn nhớ tên con đường nhà họ là một hẻm nhỏ cắt ngang đường Gia-Bà-Bầu vùng Chợ-Lớn. Tôi đến nhà họ vào lúc buổi xế chiều, nhà  mở cửa, nh́n vào, tôi thấy cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, tôi gơ cửa, một người đàn bà trung niên nh́n ra cửa, khi nh́n thấy tôi, bà đi ra cửa hỏi tôi kiếm ai, tôi nói với bà tôi từ Vũng-Tàu về, trên đường có gặp tai nạn xe, có hai người nam nữ đă chết, biết tôi về Sài-G̣n, cảnh sát nhờ tôi mang tin này thông báo cho thân nhân biết để ra nhận xác, cùng lúc tôi đưa tờ giấy có ghi đia chỉ chỗ tạm thời để xác cho người đàn bà. Sau khi bà nhận tờ giấy có ghi địa chỉ do người cảnh sát ở quận Long-Thành viết, tôi chào bà, sau đó nổ máy xe rồi đi về nhà ḿnh. Việc làm giấy chứng minh lư lịch tạm thời của tôi xong, tôi chào mẹ rồi cưỡi xe đi ra Vũng-Tàu. Trên đường đi, tâm tưởng tôi rất là vui v́ nghĩ ḿnh đă làm xong giấy tùy thân. Thấm thoắt, xe chạy qua quận Long-Thành đến gần nơi có đôi nam nữ đă bị xe đụng chết mấy hôm trước, tôi chạy chậm lại trong tâm tưởng nghĩ về họ. Sau khi chạy qua chỗ họ nằm chết vài cây số, trước mặt tôi là chiếc đ̣ tên Kim-Long chạy tương đối chậm, lúc đó đường rất bụi, thấy vậy tôi tăng tốc cố qua mặt chiếc xe đ̣ này, vừa chạy ngang song song với xe đ̣, tôi nh́n thấy chiếc xem sơn màu nhà binh chạy ngược chiều với xe đ̣ Kim-Long đang tới gần, tôi không biết phản ứng sao chỉ biết kêu lên “Chúa ơi con chết!” sau đó tôi không biết ǵ? Không biết thời gian qua bao lâu, khi tôi hoàn hồn tỉnh lại th́ thấy, tôi vẫn ngồi trên xe, xe ở bên kia đường, máy xe vẫn đang nổ, bánh trước xe nằm dưới bùn của ruộng, xe hướng về hướng mười giờ, đột nhiên người tôi run lên, tôi biết ḿnh vừa thoát chết, tôi giơ tay làm dấu Thánh-Giá miệng nói cám ơn đấng Cao xanh hoặc Đấng nào đó đă cứu tôi thoát chết. Sau một lúc, hết run, tôi đưa xe lên đường lộ, chạy về Vũng-Tàu b́nh an.
  
 


o0o