Đồi Gió An Lộc                                                    -  Mũ Đỏ Nguyễn Hữu Triều
50 năm, Tháng 4-1972

Tưởng nhớ Phạm-Đ́nh-Thỏa, người bạn cùng xóm, và những pháo thủ đă hy sinh trên Đồi Gió An Lộc đó là: Ts1 Bùi-Huy-Triệu chức vụ Thượng pháo, Chu-Văn-Sinh, Vơ-Tiên, Kiều-Mă-Tiến và c̣n vài pháo thủ nữa tôi không nhớ tên, đă qua gần 50 năm, nhiều chi tiết tôi quên nhưng nội dung, là sự thật.

Từ Kampuchia Pháo đội C3 do Trung úy Nguyễn-Văn-Điệp Pháo đội Trưởng chỉ huy, cùng với Trung úy Ngô-Minh-Cảnh Pháo đội Phó kéo súng về quận Dầu-Tiếng. Sau mấy ngày nghỉ ở đây, Pháo đội C3 chia làm hai, gọi là pháo đội trừ và trung đội. Pháo đội trừ có bốn khẩu đại bác 105 ly do Trung úy Nguyễn-Văn- Điệp chỉ huy ở lại quận Dầu-Tiếng chờ lệnh, c̣n hai khẩu 105 ly khác gọi là Trung đội, do Trung úy Ngô-Minh-Cảnh chỉ huy, ông nhận lệnh, được trực thăng của không quân không vận hai khẩu đại bác cùng tất cả pháo thủ thuộc hai khẩu, cộng thêm quân nhân các ban tác xạ, truyền tin, đạn dược, cùng hỏa thực. Trong lần không vận này, có tôi đi theo với tư cách là nhân viên ban tác xạ. Trực thăng vận tới câu súng và chở chúng tôi đến một đồn của quân đội Hoa-Kỳ đă bỏ trống, đồn này nằm bên cạnh tỉnh lộ 15, khoảng cách gần Chân-Thành và thẳng tới B́nh-Long. Lần di chuyển này nhằm yểm trợ hỏa lực tạm thời cho các tiểu đoàn tác chiến Nhẩy-Dù cùng một lúc trực thăng vận với chúng tôi. Mấy ngày sau, pháo đội trừ do Trung úy Nguyễn-Văn-Điệp được trực thăng vận tới vị trí gần đó, trung đội do Trung úy Ngô-Minh- Cảnh chỉ huy được lệnh kéo hai khẩu súng về vị trí đóng chung với pháo đội. Khi chúng tôi kéo súng về nhập lại với pháo đội, đúng lúc cộng quân pháo kích lên vị trí súng, một quả đạn cộng quân pháo rơi tại trung tâm của pháo đội, đạn rơi cách tôi hơn mười mét nhưng không nổ. Ngày hôm sau pháo đội nhận lệnh kéo súng tới Lai-Khê, mấy ngày sau đó cả pháo đội được trực thăng vận vào “Đồi-Gió” thuộc tỉnh B́nh-Long. Nhiệm vụ lần trực thăng vận này Pháo đội C3 hành quân yểm trợ cho Tiểu đoàn 6 Nhẩy-Dù, ngọn đồi này có hai vị trí, bên đóng quân của Tiểu đoàn 6 có rất nhiều cây to tương đối rậm rạp, c̣n bên pháo đội C3 là đồi trống. Sau khi các khẩu gióng hướng súng xong tác xạ yểm trợ hỏa lực được mấy ngày, cộng quân bắt đầu pháo kích lên vị trí súng. Lần trúng pháo kích đầu tiên đă lấy đi sinh mạng TS1 Bùi-Huy-Triệu và một người lính tên là Sinh ở cùng chỗ với anh, qua sáng ngày hôm sau, cộng quân lại pháo kích lên vị trí súng, lần này pháo đội C3 lại có mấy người nữa “Hy sinh” đó là Vơ-Tiên, Kiều-Mă-Tiến và vài người nữa tôi không nhớ tên. Cũng trong lần pháo kích này bị thương có Phạm-Đ́nh-Thỏa, Thỏa là người bạn cùng xóm, (Chúng tôi cùng đăng lính Nhẩy-Dù, sau khi hoàn tất huấn luyện tại Tiểu đoàn Vương-Mộng-Hồng trong trung tâm huấn luyện Quang-Trung, cả hai được đưa về Pháo đội C3). Ngay khi đó Pháo đội C3 coi như tê liệt. Trung úy Điệp lệnh cho hai người trong pháo đội cùng với y tá Nhẩy-Dù tăng phái cho pháo đội dùng "Banka" mang Thỏa qua vị trí đóng quân Tiểu đoàn 6 để tản thương, lúc này tất cả hạ sĩ quan khẩu trưởng trưởng ban và binh sĩ đều mang trang bị cá nhân và súng vào đài tác xạ. Tôi cũng không biết tại sao trong lần vào Đồi-Gió này Pháo đội C3 chỉ có ḿnh Trung úy Nguyễn-Văn-Điệp là sĩ quan, đột nhiên Trung úy Điệp nói với tôi:

-Triều, anh qua bên Tiểu đoàn 6 xem họ làm ǵ bên đó.

Nhận lệnh ông, tôi chạy qua vị trí đóng quân của Tiểu đoàn 6 cách đó khoảng gần một trăm mét, đến nơi, tôi chạy một ṿng chung quanh ṿng đai pḥng thủ, nh́n thấy tất cả quân nhân các cấp của Tiểu đoàn 6 đă chuẩn bị quân trang cùng vũ khí sẵn sàng, có thể di tản bất cứ lúc nào, khi đi qua chỗ quân y, tôi thấy Phạm-Đ́nh-Thỏa vẫn nằm trên "Banka" không được tản thương, tôi hỏi Thỏa:

- Sao mày c̣n ở đây?

Thỏa trả lời:

- Không ai khênh tao lên trực thăng!

Tôi nói với Thỏa:

- Mày chờ ở đây tao về báo cáo với Trung úy.

Sau đó tôi chạy vội về vị trí pháo đội, vừa vào đài tác xạ Trung úy Điệp vừa nh́n thấy tôi ông hỏi:

- Tiểu đoàn 6 họ làm ǵ bên đó?

Tôi trả lời:

- Tŕnh Trung úy họ đă sẵn sàng trang bị cá nhân có thể di chuyển bất cứ lúc nào, báo cáo luôn cùng Trung úy, Phạm-Đ́nh-Thỏa vẫn chưa được tản thương.

Nghe tôi báo cáo xong, Trung úy Điệp im lặng, tôi nh́n thấy tay trái ông nằm trên xạ bảng, cùi chơ tay phải chống trên xạ bảng, bàn tay phải chống cằm mấy ngón tay ông vuốt vuốt ria mép, một lúc sau, không biết là bao lâu, tôi nh́n lên mặt ông, tôi thấy trán ông đen bóng một cách kỳ lạ, chợt nhớ thời c̣n đi học, khi đọc truyện vơ hiêp, tác giả viết truyện có nêu lên: “Ấn đường” của nhân vật nào bị đen là y rằng nhân vật đó sẽ chết, tự nhiên có một linh cảm ǵ đó khiến tôi nói lên:

- Trung úy, Tiểu đoàn 6 sắp di tản rồi Trung úy.

Thấy ông vẫn im lặng, không phản ứng ǵ, nh́n ông như ch́m đắm trong một trầm mê nào đó, khoảng vài phút sau tự nhiên tôi to tiếng nói:

- Trung úy, Tiểu doàn 6 sắp di tản rồi, Trung úy quyết định đi.

Đột nhiên, tôi thấy ông như tỉnh cơn mê, ông nói với tôi:

- Anh đẫn đường, ḿnh đi qua bên đó.

Nhận lệnh ông, tôi dẫn đường, mọi người cùng theo tôi qua vị trí của Tiểu đoàn 6, đến nơi, mạnh ai nấy t́m chỗ ngồi để chờ đợi quyết định của cấp trên. Lúc đó, tôi đứng gần một hố cá nhân, bên cạnh gốc cây khá lớn, không biết người lính nào đào hố cá nhân này rất đặc biệt, hố này đào dưới rễ cây, muốn vào hố th́ phải nhẩy xuống hố rồi chui dưới rễ cây mới vào được, thấy không có ai tôi liền nhẩy xuống rồi chui vào, ngay lúc đó có một người lính Tiểu đoàn 6 đi đến hỏi tôi:

- Anh là ai? tại sao chiếm hố cá nhân của tôi? anh đi ra.

Thấy anh ta nói vậy, tôi liền chui ra khỏi hố cá nhân này, tôi chẳng biết đi đâu, đành ngồi cạnh gốc cây, ngó chung quanh thấy mấy người cùng pháo đội tôi đứng lớ ngớ. Khoảng vài phút sau, cộng quân bắt đầu pháo kích bên vị trí súng, nghe tiếng đạn pháo, tôi nằm nhoài trên mặt đất bên cạnh gốc cây, đột nhiên tôi nghe một tiếng ầm, thật lớn, sau đó, khói từ hố cá nhân mà vài phút trước bị người lính Tiểu đoàn 6 đuổi ra, khói tan, người lính mà vài phút trước đuổi tôi ra khỏi hố cá nhân của anh chui ra khỏi hầm miệng la lên:

- “Trời ơi! trời ơi! ba má ơi! ba má ơi! hai tay của con đâu rồi!? trời ơi! trời ơi”!

Tiếng kêu nghe sao năo ḷng! nghe anh ta kêu lên như thế, tôi nh́n hai tay của anh, th́ thấy cả hai bàn tay bị mất chỉ c̣n vài sợi gân ḷng tḥng. Ngay lúc đó, một y tá thuộc ban quân y Tiểu đoàn 6 chạy đến, băng bó vết thương cho anh, sau đó người y tá d́u anh đến vị trí ban quân y. Lúc đó cảm xúc tôi trống rỗng, tôi biết ḿnh may mắn, thoát khỏi quả pháo vừa rồi. Khoảng thời gian ngắn sau đó, cộng quân ngưng pháo kích Tiểu đoàn 6 ra lệnh di tản, lúc đó vào khoảng hai giờ trưa. Khi biết có lệnh di tản Trung úy Điệp tập lệnh tất cả quân nhân pháo đội hợp lại để đi chung với nhau, ông lệnh cho tôi và một người lính trong pháo đội khiêng "Banka" có Phạm-Đ́nh-Thỏa. Con đường di tản phải băng ngang vị trí Pháo đội C3, nh́n thấy sáu khẩu đại bác bị trúng đạn pháo kích đă lệch vị trí, nh́n lên đài tác xạ, đă hoàn toàn bị sập, không biết đài tác xạ bị trúng mấy quả pháo? Lúc đó tôi chợt nghĩ, nếu Trung úy Điệp không tỉnh khỏi trầm mê, ông không nghe thấy lời đánh thức ông của tôi để lệnh mọi người rời khỏi đài tác xạ đi qua vị trí đóng quân của Tiểu đoàn 6, hay là ông quyết định trễ, có lẽ đài tác xạ của Pháo đội C3 đă là mồ chôn tập thể của cả tất cả chúng tôi. Trong khi đi, tôi nghĩ miên man, chẳng lẽ quả đạn pháo nổ tại hố cá nhân Tiểu đoàn 6 là đi t́m tôi? Theo tôi biết, đó là quả pháo duy nhất nổ trên tại pḥng tuyến của Tiểu đoàn 6 và nổ tại hố cá nhân mà vài phút trước đó tôi bị người lính Tiểu đoàn 6 đuổi ra. Cùng lúc, tôi nhớ lại quả đạn mà công quân pháo kích lên vị trí súng lúc pháo đội C3 khi đóng quân ở gần Chân-Thành, quả pháo này rơi xuống trung tâm vị trí pháo đội, cách tôi khoảng hơn mười mét nhưng không nổ. Có thể tôi chủ quan khi nghĩ như vậy, nhưng dù sao đi chăng nữa, cũng nhờ người lính Tiểu đoàn 6 kia đuổi tôi đi ra khỏi hố cá nhân của anh, nếu không, có lẽ tôi đă chết hoặc tàn phế giống như anh ấy. Suốt quăng đường di hành, không có chuyện ǵ xẩy ra, chúng tôi tiếp tục đi cho đến buổi chiều, trời lúc này sắp tối, lúc đó đoàn quân đi vào khu rừng cây nhỏ, hơi thưa, có lệnh cho dừng quân để nghỉ, lúc đó tôi buồn tiểu, tôi nói với Trung úy Điệp:

- Tôi buồn đi tiểu. (v́ có “banka” của Thỏa cho nên tôi phải nói để ông biết)

ông nói với tôi:

­- Anh đi đi.

Lúc đó rất nhiều lính Tiểu đoàn 6 ND và lính Pháo đội C3 ngồi nghỉ ở chung quanh, v́ vậy, tôi phải đi ra xa xa một chút, trong khi tôi đang tiểu, đôt nhiên tôi nghe nhiều tiếng sột soạt, tôi quay nh́n lại chỗ dừng quân nghỉ th́ thấy mọi người đang bắt đầu di chuyển, tôi vội vàng kéo "zip" quần, sau đó chay lại chỗ dừng chân của pháo đội, nhưng không gặp ai! Tôi đi tới đi lui nh́n mặt từng người, để t́m người cùng pháo đội, nhưng không gặp lại bất cứ người nào cùng pháo đội. Trời tối dần, sau khi t́m một hồi, thấy không gặp người nào cùng đơn vị, tôi đành bước đi theo đoàn quân, họ nghỉ tôi nghỉ, họ đi, tôi đi cho đến sáng hôm sau, lúc đó chúng tôi đang đi ở trên đỉnh đồi, đàng trước tôi có một người lính Tiểu đoàn 6 tôi không biết cấp bậc ǵ, anh ta đẩy tôi lên đàng trước và nói với tôi:

- Anh đi khinh binh"

Tôi trả lời:

- Tôi lính pháo binh"

Anh ta lại nói:

- Lính pháo binh cũng phải đi"

Tôi lại nói:

- Tôi cầm M79

Anh ta lại nói:

- Cầm M79 cũng phải đi

Thấy anh ta nói vậy, mặc kệ anh ta tôi đi ngược lại hàng quân t́m đơn vị của ḿnh, vừa đi được vài bước tôi chợt nghe có tiếng la lên:

- "Hàng sống chống chết, hàng sống chống chết".

Lúc đó tôi thấy mọi người tiếp tục đi, chẳng ai để ư đến câu nói vừa nghe. Chúng tôi tiếp tục đi, lúc này tôi rất đói và khát, người tôi muốn lả đi, v́ từ sáng hôm qua tới bây giờ, từ lúc cộng quân bắt đầu pháo kích lên vị trí súng, tôi không ăn ǵ cả (*) cố nhịn đói tôi đi theo mọi người. Khoảng gần trưa, chúng tôi đi tới một thung lũng nhỏ giống như ruộng, có nước sâu trên mắt cá cũng có chỗ sâu hơn, chúng tôi đi đến giữa ruộng nước cùng lúc đó trực thăng vào vùng, đáp xuống chở chúng tôi. Bay khoảng một thời gian, trực thăng đáp xuống Lai-Khê, sau khi xuống trực thăng, tôi đi t́m Pháo đội C3, khi gặp mọi người pháo đội C3 tôi đều hỏi:

- Thằng Thỏa đâu?!

Nhưng tất cả những người tôi hỏi, đều trả lời tôi, họ không biết. Đột nhiên tôi hiểu định mệnh đă đến với Thỏa, vài ngày sau, pháo đội nhận về một khẩu súng cối 81 ly, cả pháo đội được học huấn luyện tác xạ về loại súng này. Huấn luyện được vài ngày, pháo đội có lệnh di chuyển về Sài-g̣n, tạm đóng trong căn cứ Hoàng-Hoa-Thám. chấm dứt cuộc hành quân.

(*) Pháo binh có ban hỏa thực, nấu ăn cho quân nhân các cấp cả pháo đội mỗi ngày, nên pháo thủ không có lương khô.

Viết xong ngày 17 tháng 4 năm 2021

Nguyễn-Hữu-Triều C3_H1